Trong cuộc sống,bất
cứ ai trưởng thành cũng đều trải qua tuổi ấu thơ,tôi cũng không ngoại lệ. Ngày ấy
tôi thật hạnh phúc , may mắn khi được sống trong một gia đình ấm êm, dược cha mẹ
yêu thương , hạng phúc tràn đầy.Và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba tuổi tôi
đã có thể làm được nhiều việc. Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Hằng năm, mỗi
khi đi học tôi thường được ba mẹ chở đến trường.Thế nhưng năm nay tôi đã tự đạp
xe đến trường. Ngày ngày, tôi cùng ”anh chàng” Martin do ba tặng nhân dịp sinh
nhật tôi tròn mười ba tuổi đến trường.hai niên học trước, con đường từ nhà đến
trường rất quen khi tôi ngồi trên chiếc xe máy để ba chở đi học . Ngược lại
niên học này đối với tôi,cảnh vật hai bên đường thay đổi đến lạ thường . Một
mình trên chiếc xe đạp đợi chờ một cơn gió nhẹ hôn thoáng qua đôi má và để lại
cảm giác mát mẻ của ngày nắng. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe
dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưa hắt vào mặt.Mỗi lần như thế
tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Trước đây ba chở, xe lao nhanh về phía trước
không có được giây phút ngắm nhìn cảnh vật. Thành phố nơi tôi ở,thành phố công
nghiệp, nhịp sống rất nhộn nhịp mỗi khi học sinh tan học, hoặc công nhân ra về.Lúc
đó con đường chíng dẫn vào thành phố, dòng người xe cộ nườm nượp , ngược xuôi.
Từ trên cao nhìn xuống họ như lũ kiến vỡ tổ bò loạn xạ, không còn làm tôi e ngại
như trước nữa. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp
sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành
động. Mỗi buổi sáng thức dậy , không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống
giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự
biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên
quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ,
mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp.
Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè
trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ
dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến
thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học,
không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày
ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người
thân. Tôi biết dạy em học ; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi
người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn.
Theo dòng thời
gian tôi thấy mình khôn lớn hơn.Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai
về nghề nghiệp vững chắc. Ước mong giúp ích cho gia đình và xã hội. Hơn hết là
được cống hiến cho đất nước.
0 comments:
Post a Comment