Cảm nhận bài thơ Hồi
hương ngẫu thư
Hồi hương ngẫu thư” là
1 trong 2 bài thơ viết về quê hương nổi tiếng của Hạ Thi Chương. Sau hơn 50 năm
làm quan ở kinh đô Trường An, ông muốn tìm nguồn an ủi nơi quê nhà. Và bao
nhiêu cảm xúc dồn nén khi xa quê hương cũng như bộc phát lúc trở về được ông bộc
lộ trong bài thơ thất ngôn tứ tuyệt viết một cách ngẫu nhiên.
Thiếu
tiểu li gia, lão đại hồi.
Hương
âm vô cải, mấn mao tồi.
Nhi
đồng tương kiến, bất tương thức,
Tiếu
vấn: khách tòng hà xứ lai?
dịch
thơ
Khi
đi trẻ, lúc về già
Giọng
quê không đổi, tóc đà khác bao
Trẻ
con nhìn lạ không chào
Hỏi
rằng: Khách ở chốn nào lại chơi?(Phạm Sĩ Vĩ dịch)
Ai
mà chẳng mang trong mình thứ tình quê thiêng liêng sâu nặng. Nhất là với những
người xa quê, tình cảm ấy lại càng trở nên thiết tha, day dứt. Chính vì thế, mặc
dù ko phải là đề tài mới lạ, tác giả lại là người Trung Quốc nhưng “Hồi hương
ngẫu thư” vẫn nói hộ tâm tình của biết bao bạn đọc Việt. Tình yêu quê hương thường
trực, bản thân nhà thơ có thể bộc lộ tình cảm ấy bất cứ lúc nào. Nhưng khi Hạ
Tri Chương ko chủ định viết mà lời thơ và cảm hứng dạt dào thì cái duyên cớ đã
xui khiến, đã đưa đẩy tác giả cho ra đời bài thơ quả là góp phần quan trọng. Nếu
ví tình cảm với quê hương của thi nhân như sợi dây đàm đã căng hết mức thì “Hồi
hương ngẫu thư” chính là tiếng ngân vang kéo dài đến hơn 1 nghìn năm bởi cú va
đập của “duyên cớ”.
Xa
quê từ khi còn trẻ, cuộc đời Hạ Tri Chương là bước đường thành công trong sự
nghiệp. Ông đỗ tiến sĩ, sinh sống, học tập và làm quan trên 50 năm ở kinh đô
Trường An, rất được vua Đường Huyền Tông vị nể. Lúc từ quan về quê làm đạo sĩ ông
còn được vua tặng thơ, được thái tử và các quan đưa tiễn. Trường An chắc hẳn là
quê hương thứ hai thân thiết. Nhưng, con người dù sao cũng ko thể chống lại quy
luật tâm lí muôn đời:
“Hồ
tử tất như khau
Quyện
điểu quy cựu lâm”
(Cáo
chết tất quay đầu về núi gò
Chim
mỏi tất bay về rừng cũ)
(Khuất
Nguyên) Đó là dù đi những đâu không gì vui hơn được ở nhà mình, dù ở phương
nào, ta vẫn hương về quê hương. Cả 1 đời làm quan, khi tuổi cao, khi muốn được
nghỉ ngơi, Hạ Tri Chương trở về quê. Thời gian năm tháng, cuộc sông nơi đô
thành làm cho tóc mai rụng, cho vẻ ngoài đổi thay, làm cho chàng thanh niên thuở
xưa thành ông già 86 tuổi. Duy có 1 điều ko thay đổi ấy là :giọng quê”(hương âm
vô cải). Thi nhân trở về vẫn vẹn nguyên con nngười của quê hương mặc dòng đời đưa
đẩy.
Lẽ
thường, về thăm quê, trở lại nơi chôn rau cắt rốn, nhà thơ phải mừng vui sung
sướng. Song, phải đọc tới hai câu thơ cuối, người đọc mới hiểu được cái duyên cớ
xui khiến thi nhân làm thơ và khiên nhà thơ ngậm ngùi. Sự ngậm ngụi ấy xuất
phat từ những đổi thay của quê hương. Bạn bè người quen chắc chẳng còn ai, nếu
có còn thì chắc cũng ai nhận ra tác giả. Đúng như vậy, đón nhà thơ là đàn em nhỏ
vui vẻ cười noi và rất hiếu khách. Trớ trêu thay, không phải vẻ ngoài của tác
giả làm các em không nhận ra mà làviệc trong mắt các em, tác giả trở nên hoàn
toàn xa lạ. 1 vị khách ngay chính tại quê hương mình, sinh ra và lớn lên ở quê
hương mà không được coi là người con của quê hương quả là 1 tình huống bi hài,
cười ra nươc mắt.
Giọng
thơ trầm tĩnh nhưng chứa đựng tình cảm dạt dào, chan chứa với quê hương. Bài
thơ lay động sự đồng cảm và thấu hiểu của người đọc bởi tình huống bất ngờ trớ
trêu. Phải ở vào hoàn cảnh của tac giả, chúng ta mới cảm nhận hết được sức mạnh
to lớn của thời gian và sự xa cách.
0 comments:
Post a Comment