Bình giảng đoạn thơ sau trong đoạn
trích Đất Nước (trích trường ca Mặt đường khát vọng) của Nguyễn Khoa Điềm: “Khi
ta…ngày đó”
Có được lớn lên
từ mái ấm gia đình, từ tình nghĩa thuỷ chung của cha mẹ ta mới thấy câu ca dao
“gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau” là lời nhắn nhủ, dặn dò quý giá biết bao.
Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đang tìm cho mình một cách cảm nhân mới về đất nước vốn
là một đề tài rất cũ, một hình ảnh rất quen trong chín câu đầu của trường ca:
Khi ta lớn lên Đất Nước
đã có rồi
Đất Nước có trong những
cái “ngày xửa ngày xưa…” mẹ thường hay kể.
Đất Nước bắt đầu với
miếng trầu bây giờ bà ăn
Đất Nước lớn lên khi
dân mình biết trồng tre mà đánh giặc
Tóc mẹ thì bới sau đầu
Cha mẹ thương nhau bằng
gừng cay muối mặn
Cái kèo, cái cột
thành tên
Hạt gạo phải một nắng
hai sương xay, giã, giần, sàng
Đất Nước có từ ngày
đó…
Muốn hiểu về ĐN
nhưng “khi ta lớn lên đất nước đã có rồi”: lời thơ khẳng định đất nước ra đời từ
rất lâu như ta thường bảo 4000 năm lịch sử. Câu thơ cũng khẳng định sự trường tồn
của đất nước sau bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu lần đánh giặc ngoại xâm, chống
lại nội thù để bảo vệ đất nước. Nhưng câu thơ cũng nói lên nỗi lòng băn khoăn của
nhà thơ vì làm sao hiểu được đất nước khi đất nước đã có từ lâu, đã cách ta quá
xa, đã ” có từ ngày xửa ngày xưa…”: một cụm từ vô cùng quen thuộc, thân thương
vì ai trong chúng ta không từng được đắm mình trong những câu chuyện cổ tích thần
tiên” mẹ thường hay kể”. Những câu chuyện kể, những lời ru của mẹ đưa con về với
đất nước yêu dấu.
“Đất Nước bắt đầu
với miếng trầu bây giờ bà ăn”, câu thơ của NKĐ khiến con nhớ đến câu chuyện cảm
động “Sự tích trầu cau” mẹ kể con nghe về tình nghĩa gia đình thắm thiết, ven
tròn, hoà quyện nhau như màu đỏ huyết thống thiêng liêng. Đấy chính là nền tảng
để xây dựng gia đình, để khởi đầu đất nước hay đây cũng chính là bài học đầu
tiên về đất nước. Miếng trầu bình thwongf bà vẫn ăn hàng ngày sao bỗng dưng trở
thành thiêng liêng, thấp thoáng đâu đó dáng hình đất nước qua tập tục ăn trầu
thân quen.
Hình ảnh cây tre
trong câu thơ” Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc” con đã
từng gặp trong “Sự tích Thánh Gióng” khi cậu bé chỉ mới 3 tuổi đã vươn vai
thành người chiến sĩ nhổ tre, đánh giặc thù, bảo vệ bờ cõi. Cây tre hiền hoà hằng
ngày ta vẫn thấy trong xóm làng cho ta những vật dụng và bóng mát, thế nhưng
cây tre đã từng là vũ khí theo suốt con đường cha ông ta đánh giặc để giữ cho
con cháu hôm nay đất nước này. Truyền thống đấu tranh bất khuất của người xưa dẫu
ko có vũ khí tương xứng nhưng đã để lại cho con cháu một bài học: muốn đất nước
lớn lên vững vàng thì dân mình phải biết trồng tre để chuẩn bị thành vũ khí
đánh giặc. Bài học lịch sử quý giá này cháu con luôn ghi nhớ và đang vận dụng
trong những ngày đánh Mỹ ác liệt để bảo vệ đất nước với “gậy tre, chông tre chống
lại sắt thép quân thù. Tre xung phong vào xe tăng, đại bác. Tre giữ làng, giữ
nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín” (Thép mới)
Mỗi một đất nước
đều có riêng những phong tục tập quán và dân tộc ta cũng thế. Hình ảnh” tóc mẹ
thì bới sau đầu” đã nói lên một nét đẹp của phong tục VN ta từ xưa còn lưu lại
đến bây giờ dù đất nước đã phải trải qua bao năm bị ngoại bang đô hộ và đồng
hoá nhưng dân tộc này vẫn giữ được tập quán riêng của đất nước mình.
Có được lớn lên
từ mái ấm gia đình, từ tình nghĩa thuỷ chung của cha mẹ ta mới thấy câu ca dao
“gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau” là lời nhắn nhủ, dặn dò quý giá biết bao.
Với NKĐ “cha mẹ thương nhau bằng gừng ay muối mặn” để con được hưởng hạnh phúc
đầy đủ, cho con hiểu thêm một nét đẹp đạo lí dân tộc là tình nghĩa luôn thuỷ
chung, son sắc.
Từ cái nhà con ở
khi “cái kèo, cái cột thành tên” đến hạt gạo con ăn”phải một nắng hai sương
xay, giã, giần, sàn” ta hiểu được bao thế hệ mẹc ha đã lao động vất vả, chắt
chiu, dành dụm để tạo dựng cuộc sống cho những đứa con nên người và góp phần dựng
xây đất nước. Tất cả chính là đất nước. Thế thì đất nước ko phải đâu xa lạ, vô
hình mà là những vật dụng, những hình ảnh hàng ngày ta vẫn thấy quanh đây rất đỗi
thân quen đã từng gắn bó với ta từ thời thơ bé khi bên ta có bà, có mẹ , có
cha. Nhưng chính những câu chuyện cổ tích mẹ kể con nghe, chính những lời ru ca
dao đã đưa con vào thế giới sâu nặng nghĩa tình của đất nước thiêng liêng với
bao truyền thống, tập quán tốt đẹp.
Từ những hình ảnh
thân quen nhưng ẩn chứa chiều sâu kiến thức văn học dân gian cùng với giọng thơ
ngọt ngào đoạn thơ như lời kể chuyện tâm tình, NKĐ đã bình dị hoá đất nước, đất
nước hoá thân vào cổ tích, ca dao, vào cuộc sống hàng ngày. Tác giả đã có một
cách cảm nhận mới vừa quen vừa lạ, vùa cụ thể vừa trừu tượng, vừa gần gũi vừa rất
đỗi thiêng liêng…tạo nên sự xúc động sâu sắc. Điều đó nói lên thành công của
tác phẩm cũng như những đóng góp của NKĐ đối vơi nền VHVN.
0 comments:
Post a Comment