Tôi
sinh ra ở một miền quê yêu dấu. Đã hai năm trôi qua không có gì thay đổi nhiều.
Vẫn cây bàng đầu làng, vẫn dòng sông với con đò trở khách, vẫn nết nhà ngói đỏ
đơn sơ và thanh bình. Ở đầu làng, vẫn bà cụ bán hàng nước chè dưới gốc bàng râm
mát.
Cây
bàng này là cây cao tuổi nhất làng tôi đấy. Bóng bàng rộng, rợp mát cả một vùng
đất. Vào nhưng ngày hè oi bức, mọi người đi đâu xa về lại rẽ vào quán nước dưới
gốc bàng. Được nghỉ ở đây thì bao mệt mỏi tự nhiên tan biến. Và chỉ dưới gốc
bàng này có một hàng nước của bà cụ làng tôi mà thôi. Bà bán hàng cũng từ lâu lắm
rồi, nhưng được bao nhiêu năm thì tôi không biết.
Năm
nay có lẽ bà đã hơn 70 tuổi. Sức nặng của thời gian thể hiện rõ nhất trên cái
lung còng cảu bà. Tóc bà đã bạc, bạc tráng như cước vậy. Mái tóc đó được vẩn
xung quanh đầu rồi đội bên ngoài chiếc khăn mỏ quạ nhìn rất khéo. Khuân mặt bà
tuy đã nhiều nếp nhăn, đôi chỗ trai sạm nhưng hông hào, phúc hậu như một bà
tiên. Đôi mắt bà thỉnh thoảng hấp háy nhưng vẫn còn tinh tường. Đôi bàn tay
nhăn nheo, trai sạm nổi rõ những đường gân chằng chịt. Bà cụ rất thích ăn trầu.
Mỗi lần nhìn bà bỏm bẻm nhai trầu tôi lại nghĩ đến khi bà tôi còn sống. Nhìn
dáng gầy guộc của bà tôi biết bà đã chịu vất vả cả cuộc đời.
Bà
cụ là một người hiền từ, nhân hậu. Ai là khách đã từng ngồi quán thì cũng phải
cảm động vì lòng tốt của bà. Mỗi khi khách đến bà lại đon đả rót nước. Nước uống
của bà mát và thơm lắm. Những cốc nước chè tươ hay nươc bối dường như dưới bàn
tay của bà nó ngon đến lạ lùng, ai cũng tấm tác khen. Có lẽ nó ngon còn bởi sự
ân cần của bà cụ. Khác ngồi uống nước bà còn dùng quạt nan quạt cho mát rồi ân
cần hỏi chuyện thật thân mật. Có những lúc, người qua đường còn gọi bà bằng cái
tên thật thân mật" Bà, mẹ, u..." bà vui lắm. Những lúc ấy bà cười xúc
động nhưng nụ cười ấy sao mà thân thương quá bởi tôi nghe người trong làng kể
bà từ nơi khác chuyển đến chứ không phải người làng nên không có người thân
thích. Chiều chiều, mỗi khi đi học về là tôi lại rẽ vào quán bà ngồi chơi. Có
khi khách đông tôi phụ bà rót nước nữa. Càng ở gần bà, tôi càng hiểu bà hơn. Cảm
giác thân thương như bà tôi vậy.
Bao
năm trôi qua hình ảnh bà cụ đã gắn liền với gốc bàng, với mùa hè. Hằng năm, mỗi
khi thấy bà cụ dọn đồ ra quán là tôi biết mùa hạ đã đến rồi. Bà lại mang đến
cho mọi người sự dịu mát và cả những tình cảm ấm nồng.
Ảnh minh họa |
0 comments:
Post a Comment