Mùa hè đã kết
thúc rồi, mùa thu đưa những làn gió mát mẻ đến làm lay động mỗi tâm hồn học
sinh. Cứ như thế cũng báo hiệu một năm học mới sắp bắt đầu. Chúng tôi lại háo
hức được đón ngày tựu trường. Thấm thoát năm năm học đã dần trôi qua, cánh cổng
trường trung học cơ sở lại rộng mở, đón những mầm non xanh tươi như chúng tôi.
Hai từ "ngày khai trường" đối với tôi mà nói dường như nó đã quá đỗi
quen thuộc. Nhớ lại những ngày đầu mới bước chân vào lớp một còn rụt rè, e sợ,
bỡ ngỡ vậy mà nay đã từ giã ngôitrường này để bước vào ngôi trường lớn hơn. Kỉ
niệm năm nào về ngày đầu tiên tới lớp, tới trường lại ập về.
Ảnh minh họa |
Hồi ấy, vì là học sinh mới bước vào trường như
những con chim bé nhỏ, chưa hề biết ngôi trường xung quanh như thế nào nên
trước nhiều ngày khai trường, bố mẹ đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ. Nào là
chiếc áo mới tinh với chiếc quần bò mới cứng và cả đôi dép quai hậu đỏ mà mẹ đã
mua từ phiên chợ trước. Không chỉ về mặt bề ngoài đâu nhé mà mẹ còn chuẩn bị
cho tôi cả về mặt kiến thức nữa, thứ mà người ta thường gọi là con chữ. Tối
trước hôm khai giảng, tôi không sao ngủ được, chằn trọc mãi cứ nghĩ đến ngày
mai sẽ ra sao? Thế rồi, những ý nghĩ vẩn vơ lại giúp tôi thiếp đi lúc nào không
hay. Sáng khai giảng hôm ấy, như có một thứ sức mạnh thần kì nào đó đã giúp tôi
dậy sớm hơn mọi ngày. Tôi vục dậy thật nhanh, đánh răng, rửa mặt, chạy ra sân
khởi đông chân tay. Lúc này, trong nhà, mẹ tôi cũng đã dậy từ bao giờ, Chuẩn bị
sẵn sàng đồ ăn sáng cho gia đình. Thể dục song, tôi chạy vào nhà ăn sáng. Sau
bữa sáng, tôi chạy vào phòng, mặc bộ quần áo mà mẹ đã chuẩn bị sẵn, một lần nữa
kiểm tra lại sách vở và cùng với chiếc ba-lô xuống nhà, giục mẹ lai tới trường.
Đúng 6:30 phút, bằng chiếc xe đạp, mẹ đưa tối tới trường. Cả thôn xóm lúc này
còn mờ mờ ảo ảo trong làn sương dầy đặc.
Một lúc sau, đằng đông, ông mặt trời ửng hồng
như thoa phấn. Ông mặt trời bẽn lẽn thức dậy, nấp sau lũy tre làng, có lẽ ông
xấu hổ vì dậy muộn, bắt đầu ban phát những tia nắng vàng tươi xuống vạn vật.
Làn sương mỏng tanh vội vã chốn biệt chỉ để lại những hạt sương long lanh như
còn đọng trên lá cây, ngọn cỏ như những ngọc long lanh của nàng tiên nào đó đi
qua đánh rơi xuống trần gian. Bầu trời hôm nay sao mà trong xanh quá! Những áng
mây trắng xốp bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn. Chị gió hiu hiu thổi như hôn
lên bờ vai, mái tóc tôi.
Vẫn con đường mọi khi nhưng sao hôm nay tôi
thấy như rộng hơn, đẹp hơn. Không biết, những chú chim đã dậy từ lúc nào, dạo
lên một bản nhạc sống động đón chào tôi tới trường. Trên con đường tới trường,
tôi bắt gặp rất nhiều các cô, các chú, các bác,... cũng như mẹ tôi, cũng đèo
con mình tới trường. Nhìn những khuôn mặt ngây ngô của các bạn, lòng tôi cũng
phần nào vơi đi sự lo lắng. Hai bên đường, chị gió đánh nhịp cho lá cây vui hát
rì rào như muốn nhắn nhủ, động viên tôi: "Cô be ơi, đừng sợ, hãy can đảm
lên, tất cả đang đón chờ cô ở phía trước." Biết là như vậy nhưng sao tôi
vẫn thấy run run, cũng có một chút căng thẳng, hồi hộp vì không biết cô giáo
dậy mình là ai? Tính tình cô như thế nào? Đến với ngôi trường mới, mình có
thích ứng được với kiến thức ở nơi đây hay không?... Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện
lên trong tâm trí bé nhỏ của tôi, nhung sao trông ngực lại đập lên rộn ràng.
Tôi đã phải tự nhủ với chính mình hãy can đảm lên vì các thầy cô giáo ở trường
tiểu học không giống như những người dỗ trẻ.
Bỗng "kít" đã tới cổng trường. Chà,
ngôi trường tiểu học mới to lớn làm sao! Trong ý nghĩ của tôi về nó thì như một
kiến trúc lịch sử. Nổi bật giữa cái cổng to là hàng chữ "Trường Tiểu Học
Cao Xá" và hàng cờ chuối với rực rỡ sắc mầu. Trên sân trường là tất cả học
sinh đang tụ tập. nói cười vui vẻ. Nhưng riêng tốp học sinh lớp một chúng tôi
là có hơi khác biệt vì vẻ mặt ai đấy cũng đều nói lên sự ru sợ. Thế rồi mẹ dắt
tôi đi thăm quan trường vòng quanh một lượt. Thấy tôi có vẻ e sợ, mẹ vừa đi,
vừa vuốt ve vỗ về tôi: " Đừng sợ con ơi, nơi đây sẽ chính là ngôi nhà thứ
hai của con đấy. Có thầy cô tận tình như cha mẹ, bạn bè thân thiết như anh em.
Chẳng bao lâu nữa đâu, con sẽ thích nghi được với giáo được với giáo dục ở ngôi
trường mới này. Tất cả sẽ thân thiết với con". Nghe lời mẹ, tôi không còn
thấy sợ sệt một chút nào mà thay vào đó là một sự tự tin.
Thật náo nhiệt, sân trường lúc này đông nghịt
người. Mẹ lại dắt tôi đến cửa của một căn phòng rất to, có nhiều bàn ghế trông
thật sáng sủa và sạch sẽ. Đứng cạnh tôi bây giờ là rất nhiều bạn. Người thì nắm
tay mẹ, người thì ôm chân bố, có bạn còn bắt cả bà bế. Căn phòng mà tôi đang
đúng bây giờ là lớp 1A. Từ cân phòng đó, một cô bước ra, tôi nghĩ, chắc đó là
cô giáo chủ nhiệm của lớp này. Trông cô còn rất trẻ và đẹp. Cô mặc bộ áo dài
mầu hồng phấn. Cô cười rất tươi, ra chào hỏi mẹ con tôi, tôi cũng không e sợ,
cũng khoanh tay chào lại cô thật lễ phép. Bỗng , một hồi trống : "Tùng!
Tùng! Tùng!..." vang lên. Cô giáo cầm danh sách học sinh lớp đọc tên lần
lượt các bạn đến lượt ai thì vào lớp. Có bạn thì khóc dòi về, có bạ thì phải
ẩn, nhưng khi cô giáo đọc đến tên tôi, tộc tự giác đi vào lớp mà không cần sự
tác động của ai. Tạm biệt mẹ, tôi như tạm biệt tuổi thơ ấu của mình.
Giờ học hôm đó, tôi ngồi ngay ngắn khoanh tay
nghe cô giáo giảng bài. Sau một giờ học lí thú, tiếng trông trường lại ngân lên
báo hiệu giờ chơi đã đến. Tôi ùa ra sân cùng hòa nhập vào những trò chơi tinh
nghịch, lí thú với các bạn mới quen - trò chơi chốn tìm. Chúng tôi đi núp còn
cái Hoa đi tìm. Cúng tôi đua nhau chạy ùa ra cùng một lúc do vậy Lan đã dẵn vào
chân tôi làm rách một bên quai dép và xước da chân tôi. Tôi òa khóc, thấy vậy
Lan chạy nhanh tới, xin lỗi tôi và dìu tôi vào lớp. Vì lúc đó tôi hơi tức giận
nên đã không nhận lời xin lỗi của bạn.
Về nhà, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố
mẹ nghe, thấy vậy bố mẹ giảng giảng cho tôi hiểu đó chỉ là bạn vô tình dẵm vào
chân tôi chứ đâu có cố ý, và cũng đã xin lỗi tôi, dìu tôi vào lớp. Thấy bố mẹ
nói cũng đúng, nhưng tôi lại hỏi mẹ thế còn về đôi dép thì sao? Mẹ nói mẹ sẽ
đem ra chợ sửa lại cho tôi. Khi dép được sửa, nó lại như mới. Hôm sau, lên lớp,
thấy Lan có vẻ buồn giầu, tôi đến bên bạn và nói: "Tớ đồng ý lời xin lỗi
của bạn, từ nay chúng ta sẽ là bạn thân của nhau nhé! ". Thấy tôi nói vậy,
Lan vui mừng đáp lại: "Ừ, từ nay chúng mình sẽ mãi mãi là bạn thân
nhé!" Thế là từ đó, tôi có thêm một người bạn mới, tình cảm giữa tôi và
Lan cũng thân thiết hơn. Đi đâu, làm gì, khi nào có tôi là có Lan và ngược lại.
Hai chúng tôi đã giúp đỡ nhau rất nhiều trong học tập. Có thể nói tình bạn giữa
tôi và Lan gắn bó như "keo sơn". Cho đến tận bây giờ, tuy học cùng
trường và khác lớp nhưng tình bạn ấy vẫn không phai nhạt chút nào.
Kỉ niệm về ngày khai trường của tôi là như vậy
đấy, thật đẹp phải không các bạn. Tôi mong tình bạn này sẽ mãi đẹp cho đến hết
cuộc đời học sinh của chúng tôi.
0 comments:
Post a Comment